..:: CAN Entertainment | 4Rum ::..
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

..:: CAN Entertainment | 4Rum ::..

.. Xin Chào Mừng Tất Cả Các Bạn Đến Với Hệ Thống Giải Trí Trực Tuyến CAN. Nơi Đây Có Lẽ Là Nơi Thăng Hoa Cảm Xúc Của Tất Cả Mọi Lứa Tuổi ..
 
Trang ChínhGalleryTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng Nhập
Webmaster: Kim Thủy
Chat with Webmaster
Smod: Thanh Tùng
Chat with Smod
Liên Kết

DịchVCAN

>> Nghe Nhạc Online

>> Lấy Avartar Y!M

>> Album Ảnh 8/11

>> Bói Trực Tuyến

Poll
Trưng Cầu Dân Ý - Đợt 1 - Năm 2008
+ Friendship
2 kẻ trên xe buýt Vote_lcap43%2 kẻ trên xe buýt Vote_rcap
 43% [ 3 ]
+ Back2School
2 kẻ trên xe buýt Vote_lcap57%2 kẻ trên xe buýt Vote_rcap
 57% [ 4 ]
+ Enviroment
2 kẻ trên xe buýt Vote_lcap0%2 kẻ trên xe buýt Vote_rcap
 0% [ 0 ]
+ Ý kiến khác, Post tại bài bài thông báo này
2 kẻ trên xe buýt Vote_lcap0%2 kẻ trên xe buýt Vote_rcap
 0% [ 0 ]
Tổng số bầu chọn : 7
cCare

 

 

 

< class="" height="25"> Latest topics
» Drug Abuse Saint George Utah
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeThu Aug 04, 2011 12:10 pm by

» Find Newest Medication For
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeMon Aug 01, 2011 7:59 am by

» When the first Whirlpool Duet album was released in December 2001
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeSun Jul 31, 2011 11:38 pm by

» Folk Medicine Alternative Health
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeFri Jul 29, 2011 3:37 am by

» Phần mềm xem đồ họa 3D/2D và máy nghe nhạc đa phương tiện!!
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeWed Jul 06, 2011 9:26 pm by

» Xung Quanh Vụ ném bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeWed Jul 06, 2011 9:24 pm by

» GOM Player – Phần mềm chơi nhạc đa phương tiện FREE
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeThu Sep 23, 2010 4:03 pm by

» Phần mềm DVD-Cloner - sao chép DVD siêu tốc, chất lượng cao
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeThu Sep 23, 2010 3:57 pm by

» Phần mềm ghi âm cuộc gọi MX Skype Recorder
2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeThu Sep 23, 2010 3:48 pm by


2 kẻ trên xe buýt Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

kietkiet

[Mem] kietkiet
..:: Mem Dễ Xương ::.. ..:: Mem Dễ Xương ::..

Nam
.:.Thông tin.:.

Age : 29 Registration date : 28/07/2008 Tổng số bài gửi : 12 Đến từ : TQ Job/hobbies : student Humor : văn


Bài gửiTiêu đề: 2 kẻ trên xe buýt 2 kẻ trên xe buýt I_icon_minitimeTue Jul 29, 2008 7:38 am
Tim ta đập hơi nhanh một chút. Không, chính xác là nó đang nhảy nhót điên cuồng và giục giã như trống trận. Ở trạm dừng xe buýt trước mặt, bóng bé hiện ra quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ngày nào cũng chỉ một tư thế duy nhất: Đứng chéo chân dựa vào cột trạm, mắt không rời quyển sách to uỵch trên tay. Xe từ từ giảm tốc độ rồi ghé vào. Bé gấp sách, phóc lên xe, không thèm quan sát xung quanh mà đi thẳng đến vị trí trước mặt ta rồi ngồi xuống (như thể đó là chỗ dành riêng cho bé không bằng!).

Á à, hôm nay bé cột tóc bằng một sợi dây gắn hình con ếch cốm Keorophi trông hay quá! Bé bỏ balô xuống khỏi vai, đặt trên đùi, lôi từ trong đó ra một ổ bánh mì, bẻ làm đôi, đưa cho con bé tiểu học sún răng ngồi cạnh một nửa rồi bắt đầu nhai ngon lành. Vừa ăn, bé và nó vừa nói chuyện rổn rẻng, khua ầm cái không khí yên ắng trong xe buýt lên. Toàn chuyện giời ơi đất hỡi của lũ con nít, thế mà bé cười nắc nẻ, hồn nhiên như tia nắng sớm mai. Khúc bánh nhỏ xíu nhanh chóng được giải quyết xong, bé phủi những vụn bánh dính trên váy và balô xuống rồi lấy khăn giấy ra lau miệng.

Không hiểu tại sao một vụn bánh bay lên được và... dính toòng teng trên chóp mũi bé, nom ngộ nghĩnh và xinh không thể tả! Ta cắn chặt răng và gồng cả người lên, cố gắng để khỏi phá ra cười. Ha ha, chứ sao nữa, một kẻ đang đeo phone nghe iPod tự dưng ngồi cười sằng sặc một mình, chẳng phải là có vấn đề lắm sao? Mọi người - nhất là bé - sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào đây? Vì đâu ai biết rằng chiếc iPod của ta chẳng hề được nhấn nút play. Nghĩ tới danh dự của mình, ta cố nín, cố nín - một công việc khó khăn và tương đối vất vả! May phước, cuối cùng con bé tiểu học sún răng phát hiện ra vụn bánh yêu quái đó, nó ré lên cười rồi phủi xuống giùm bé. Hai chị em tiếp tục thì thụt, volumme giảm xuống đến mức thấp nhất.

Chợt bé ngẩng phắt lên nhìn ta. Ôi, tim ta đập loạn xà ngầu vì bất ngờ. Bé ngoẹo cổ, chăm chú nhìn rồi... mỉm cười. Trời ơi, làm sao bây giờ? Khả năng này nằm ngoài dự kiến của ta. Cái nụ cười mà ta đã tập hàng trăm hàng ngàn lần trước gương đâu rồi nhỉ? Bé ơi, chờ ta chút nhé, bé đã cho ta cơ hội thì làm ơn đợi ta lục lại kiểu cười đã tốn rất nhiều công sức luyện tập để dành riêng cho bé nhé! Nhưng có vẻ bé chẳng hiểu lời ta van xin, bé nói:

- Em ơi, “Thần đồng đất Việt” tập mới hả? Cho chị mượn “ngâm cứu” chút xíu được không?

Ta rớt cái rầm từ đỉnh Everest cắm đầu xuống đất. Chới với! Thì ra bé cười với thằng nhóc tiểu học bốn mắt ngồi cạnh ta. Nó luyến tiếc rời cuốn truyện đưa cho bé rồi cẩn thận dặn dò:

- Em mới mua đấy, chị cầm nhè nhẹ thôi nhé!

- Xì, ki bo thế?

Bé bĩu môi nhưng vẫn đón lấy cuốn truyện rồi cùng với con bé sún răng xúm vào đọc, cười rúc rích. Ta len lén nhìn bé, chợt một cảm giác kì lạ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Ước gì chuyến xe này chạy mãi, chạy mãi để ta luôn được thấy bé thế này. Chắc bé chẳng thể biết bé là nguyên nhân chính khiến “cuộc đời xe buýt” của ta thay đổi hoàn toàn. Chiếc buýt này thuộc loại nhỏ, ghế ngồi chỉ là những băng dài được đặt quanh viền xe để chừa phía giữa một lối đi rộng thênh thang với những chiếc móc tay cầm gắn lủng lẳng phía trên phòng khi đông khách. Nhưng tuyến xe này ngày nào cũng chỉ có chừng ấy người: Hai đứa nhóc tiểu học, một phụ nữ bán hàng rong với đủ thứ quang gánh, ba cụ bà đi tập dưỡng sinh về, hai anh thanh niên có vẻ là công nhân lúc nào cũng gà gật, hai bác lớn tuổi luôn chúi mũi vào báo và... ta. Thỉnh thoảng cũng có vài hành khách lạ nhưng không ai quan tâm lắm vì nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyến xe. Đối với ta, quãng đường ngồi xe từ nhà đến trường luôn buồn tẻ và chán ngắt. May mà số tiền dành dụm sau một thời gian làm part- time cho cửa hàng bán dụng cụ thể thao cũng đủ để tậu một con iPod khá khẩm. Thế là Rock, Hip hop, RnB, thậm chí là cả Country nữa đã giải quyết giúp ta khoảng thời gian cơm nguội đó.

Rồi bé xuất hiện! Không rạng ngời mà cũng chẳng chói lóa! Nhìn chung, bé bình thường đến mức không thể dùng từ “xinh đẹp” cho bất cứ chi tiết nào trên người, ngoại trừ một chiếc đồng điếu ở khóe miệng bên trái sâu phát khiếp. Ấy vậy mà ta lại bị ấn tượng chỉ bởi vì... bé không chịu nhìn ta. E hèm... dù gì ta cũng tự biết mình là loại con trai mà mấy đứa con gái cỡ bé nếu không liếc trộm ít nhất một lần thì chắc chắn là tim bằng đá. Nhưng tim bé đâu có bằng đá, đấy thấy chưa, bé có thể nói cười với bất cứ người nào, trừ ta! Không lẽ gương mặt ta có vấn đề gì à?

Ta chưa bao giờ nghĩ đến một đứa con gái trong đầu quá 5 phút. Với bé thì, ờ, hình như có lâu hơn một chút. Mà sao bé thích ăn bánh mì thế nhỉ? Kì cục, ngày nào cũng ăn, làm như không còn món nào khác dành cho bé vậy. Nhưng phải thú nhận là nhìn bé nhai bánh mì thì ta không thể không... nuốt nước miếng. Thế đấy! Sao mà ngon lành thế không biết, y chang miệng của mấy diễn viên Hàn Quốc trên film...

Kể từ ngày chuyến xe có thêm bé, chiếc iPod chỉ còn mỗi công dụng là giúp ta... giữ nguyên vẻ bề ngoài của mình. Chứ sao, nghe bé nói chuyện dĩ nhiên hay và sống động hơn gấp tỉ lần những bài hát của các ca sĩ ở tận đẩu đâu rồi. Nhưng không thể để mọi người nhận ra ta thay đổi vì bé được, thế là đành vẫn cắm phone vào tai nhưng không hề bật máy. Ngày nào ta cũng quan sát bé bằng đôi mắt... giả vờ lơ đễnh và dửng dưng, chỉ chờ một nụ cười đi lạc của bé là sẽ giựt phăng cái phone quái quỉ xuống và đáp lại ngay bằng nụ-cười-dành-riêng-cho-bé mà ta đã khổ luyện. Nhưng nụ cười đó như một thứ hàng quí hiếm của tên tài phiệt độc đoán. Bé nhất định không dành nó cho ta!

Trường bé gần hơn trường ta nên bé lên sau nhưng lại xuống trước ta. Xịch... ta giật nảy người khi phát hiện chiếc xe đang từ từ tấp vào cổng trường bé. Một luồng điện xẹt qua người khiến tim ta thắt lại. Ta chỉ muốn đứng phắt dậy, nắm tay bé và nói một điều gì đó, như hỏi tên bé chẳng hạn. Nhưng cuối cùng ta vẫn ngồi trơ ra như thế. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, thằng ngốc trên xe ngoái nhìn dáng bé đến khi không thể nhìn được nữa. Thằng ngốc bắt đầu dằn vặt và tự nguyền rủa mình. Tại sao không phải là chính ta mỉm cười trước nhỉ? Biết đâu... Ôi, bản chất của một thằng con trai! Lẽ nào ta đã để một cở hội, à không, rất nhiều cơ hội đi qua?

Bé ơi, chào nhé!

* * *

Vừa bước lên xe, mình đã nhận ra anh ấy không ở đó. Sao thế nhỉ? Mình thấy căng thẳng và hơi lo lắng nhưng vẫn phải nhe răng cười với nhóc sún. Nó kéo mình xuống, thì thào:

- Chị ơi, anh Đẹp Trai Lạnh Lùng không đi xe nữa đâu!

Mình bần thần như một kẻ mộng du:

- Sao thế?

- Hình như anh ấy đi du học, em nghe thằng bốn mắt bảo thế...

Cái gì đó xộc vào mũi mình, cay cay. Mình đưa nguyên ổ bánh mì cho nhóc sún, biết là hôm nay sẽ không nuốt nổi nó, có lẽ cả ngày mai cũng vậy...

Vào cái ngày mà mẹ đột xuất không đưa mình đến trường được đó, mình phải tự đón xe buýt đi và anh ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã như một thỏi nam châm hút chặt lấy sự quan tâm của mình. Trông anh ấy thật hay! Mặc dù mặc đồng phục đi học nhưng từ anh ấy vẫn toát ra một cái gì rất sport và khỏe khoắn, nhất định đây là một tín đồ của bóng rổ, bóng chuyền hay đại loại một môn thể thao nào đó. Nhưng mặt anh ấy lạnh kinh khủng (có lẽ do đó trông lại càng thu hút hơn), tai thì lúc nào cũng nghe iPod, chẳng để ý gì đến xung quanh cả. Mình không dám ngước lên nhìn vì sợ anh ấy bắt gặp sự run rẩy của mình. Thế là đành lôi bánh mì ra ăn và giả vờ bắt chuyện với nhóc sún. Chỉ khi miệng hoạt động như thế, mình mới che giấu được sự bối rối thực sự. Sau hôm đó, mặc kệ đôi mắt tròn xoe của mẹ, mình nhất định đến trường bằng xe buýt, chỉ để mẹ đón về thôi!

Hôm qua mình ngượng chết đi được khi con bé sún phát hiện ra còn một vụn bánh dính lại trên chóp mũi mình. Ôi, xấu hổ quá, chẳng biết anh ấy có nhìn thấy không nữa? Nhưng có lẽ là không, hình như anh ấy không quan tâm đến mình lắm vì có thấy anh ấy biểu hiện điều gì đâu? Mình biết mình không xinh, không giỏi, lại chẳng có điều gì đặc biệt, đôi khi còn ngốc một cách thảm hại (nhất là trước mặt anh ấy). Một đứa con gái như mình, anh ấy để ý làm gì kia chứ?

Mình đọc nhiều sách báo và họ đều nói là con gái thời nay phải năng động, bình đẳng, mạnh mẽ và biết nắm bắt cơ hội. Mình cũng muốn như thế lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi đối diện với anh ấy, mình cứ mềm nhũn ra như cọng bún thiu. Chán mình thật! Ngàn lần muốn mỉm cười làm quen với anh ấy (kể cả việc chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh ấy không mỉm cười đáp lại) nhưng lần nào cũng vậy, cứ gần chạm vào gương mặt lạnh lùng của anh ấy là nụ cười của mình lại dội ngược ra. Giống như hôm qua, mình đã hít thật sâu và lấy hết can đảm quyết định phải cười cho bằng được, thế mà cuối cùng nó lại đổi hướng qua thằng nhóc bốn mắt lúc nào không hay. Mình cũng chẳng biết nữa, mình không điều khiển được nó mà. Lại ngốc nữa rồi!

Vậy mà đó lại là cơ hội cuối cùng của mình. Một bất ngờ chẳng thú vị chút nào! Sao anh ấy không cho mình một cơ hội nữa nhỉ, nhất định mình sẽ... Ôi, nhưng có thêm một cơ hội nữa chắc gì mình đã nắm bắt được? Mình ngốc mà, trời ạ! Ngay cả tên anh ấy mình cũng chẳng biết...

Chuyến xe hôm nay dài và chậm chạp quá! Chỗ anh ấy ngồi giờ chỉ còn là một khoảng trồng đầy nắng. Nhóc sún vẫn vô tư gặm bánh mì, chẳng buồn ngạc nhiên tại sao hôm nay mình bỏ bữa sáng. Buồn thật, không khí sao mà tẻ nhạt và chán ngắt thế này? Hay ngày mai bảo mẹ đưa đến trường nhỉ? Thôi, lỡ đâu... anh ấy sẽ lại ngồi vào khoảng trống ấy thì sao? Mình nhất định sẽ mỉm cười! Ôi, những đứa ngốc luôn tin vào phép lạ và mình là một trong những đứa ngốc nhất...
https://4rum.catsboard.com

Thông điệp:

--*--{Hãy cùng chia s? v?i b?n bè b?ng cách }--*--

Copy du?ng link du?i dây g?i d?n nick yahoo b?n bè!

2 kẻ trên xe buýt Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum: Bạn không có quyền trả lời bài viết
..:: CAN Entertainment | 4Rum ::..  :: 

Thiên Đường Học Tập | Education Paradise

 :: 

Xã Hội

 :: 

Ngữ Văn

-

( »»--(¯`° Bản Quyền Của Forum Này Chỉ Thuộc Về CAN Entertainment °´¯)--»» )

Tất Cả Thời Gian Được Tính Theo GMT+7. Hôm nay: Thu Nov 14, 2024 1:56 pm
Designed by Huynh Kim Thuy & Pham Thanh Tung.
Developed by Canner.
Copyright © 10/2008, Can Entertainment . All rights reserved.
Powered by: phpBB 2.0
Copyright © 2008-2009 Forumotion.Com

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất